Sinh viên  Nhịp cầu bè bạn 00:15:33 Ngày 19/04/2024 GMT+7
Gửi Xuân 20
Một năm mới nữa lại đang về đó em! Và em bước sang tuổi 20 trong tiết trời nồng nàn hương sắc. Cỏ cây mượt mà, bầu trời yên ả. Nhật ký “Mãi mãi tuổi hai mươi” gối đầu giường. Em đã chuẩn bị cho ngày này lâu lắm rồi phải không?

Ngày vừa hai mươi, em ùa vào đời, đời vừa hai mươi xanh lạ; đón em về, thấy trên tay em nở bừng lộc xuân”. Em này, có khi nào em tự hỏi 20 mùa xuân em đã đi qua có gì khác nhau chưa? Có lẽ chẳng thể nhận thấy sự khác nhau ấy nếu như em chưa nhận ra sự lớn lên của mình. Đôi mắt em từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành hầu như không thay đổi về kích thước nhưng tầm nhìn của em thì khác. Em hãy nhìn kìa: vẫn đất nước thân thuộc, vẫn cuộc sống hoà bình với những con người chất phác xung quanh em và cùng em trải qua nắng gió bốn mùa. Vẫn hoa đào tươi thắm, vẫn cái lạnh se se của miền Bắc. Chẳng có gì là thay đổi vì tất cả đều thân thuộc. Nhưng này em, năm nay em đã 20 tuổi rồi đấy. Hãy bình tâm một chút, hãy thảnh thơi một chút trước ngưỡng cửa cuộc đời để nhìn lại chặng đường đã qua - chặng đường đánh dấu bằng những mùa xuân.

20 tuổi, chắc chắn đã có những lúc em buồn bã, chán nản về sự thất bại của mình dù biết đó là lẽ tất yếu trong cuộc sống nhiều khó khăn, thử thách này. Nhưng nhạy cảm tuổi 20 không cho phép em che giấu cảm giác bi quan. Cứ khóc đi em nhé, những giọt nước mắt sẽ giúp em bớt dằn vặt mình và làm em tĩnh tâm lại. “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Biết đâu thất bại ngày hôm nay lại là bệ đỡ vững chắc nâng em lên thành công ngày mai. Em từng nghe câu chuyện đi xin việc của một chàng trai chưa? Anh ta đã lọt vào mắt nhà tuyển dụng và vượt qua hàng nghìn đối thủ xuất sắc khác mặc dù về bằng cấp anh ta không bằng họ. Đơn giản chỉ vì trong lá đơn xin việc có phần “thất bại đã trải qua”. Và quả thật nhà tuyển dụng rất hài lòng về sự lựa chọn chính xác này. Suy nghĩ một chút em sẽ thấy kết thúc câu chuyện cũng không mấy bất ngờ đâu.

20 tuổi, em biết ngập ngừng, e thẹn trước cậu bạn mới quen. Một ánh mắt, một nụ cười cũng đủ làm em bối rối và vu vơ suy nghĩ. Em bắt đầu để ý đến ngoại hình hơn. Một chút lipice cho môi hồng tự nhiên. Một chút thay đổi phong cách cho thêm tự tin. Em đọc “Mãi mãi tuổi hai mươi” mà không khỏi xúc động về mối tình chân thành Nguyễn Văn Thạc - Trâm Anh. Rung động đầu đời để lại nhiều kỷ niệm đẹp lắm em ạ. Hãy trân trọng và gìn giữ nó nghe em!

20 tuổi, em đang nghĩ mình đã là “người lớn”. Liệu em có bực mình khi năm mới này ai đó chúc em “Hay ăn chóng lớn” không? Cũng đừng vội nghĩ đến năm con heo nhé! Lời chúc nào với “tuổi hai mươi rời non lấp bể” cũng nhiều ý nghĩa lắm em ạ. Lớn không chỉ về ngoại hình mà lớn về mọi mặt. Kiến thức của em lớn hơn để bắt kịp nền văn minh nhân loại. Trái tim em lớn hơn để chứa được nhiều yêu thương, biết chia sẻ. ý thức của em lớn hơn để sự lo lắng của cha mẹ được nhỏ đi. Đôi vai em lớn hơn để chung sức gánh vác giang sơn gấm vóc… Và em hãy lớn hơn để nhận thấy chính sự đang lớn của mình.

Em thấy không, phố xá đang náo nức tưng bừng đón một mùa xuân mới rồi đấy. Cây đào ngoài cửa sổ đang chờ bàn tay 20 của em nhặt lá cho kịp Tết. Nó biết phải trút bỏ những gì cằn cỗi, xấu xí để cho kịp mùa. Còn em, em sẽ làm gì cho xuân hai mươi? Đừng để lỡ mùa xuân em nhé!

 Nguyễn Thùy Ngân - Bản tin ĐHQG Hà Nội - số 192, ra tháng 2/2007
   In bài viết     Gửi cho bạn bè
  Từ khóa :
   Xem tin bài theo thời gian :
Bản tin ĐHQGHN số 387 | PDF
TRÊN WEBSITE KHÁC